Khỏi nghiện kéo dài nhiều năm

A. M. (42) Wels, Áo

A. M. (42), Wels (Österreich)«Các bạn có muốn hút cùng không» một lời mời đã gây ra hậu quả nặng nề cho cả cuộc đời sau đó của tôi. Khi bạn trai lúc đó và sau này trở thành chồng của tôi mời hút thuốc lá có chứa ma túy, tôi mới 17 tuổi, nhút nhát và thiếu tự tin. Lời mời dễ chịu của người bạn khá hấp dẫn khiến tôi đã làm theo. Nó giống như một cái bẫy và chúng tôi đã bị sa bẫy. Không lâu sau thì chính chúng tôi đã tự mua thuốc phiện (cần sa), đầu tiên chúng tôi chỉ hút vào cuối tuần.

Lâm dần vào nghiện ngập

Sau hai tới ba tháng chúng tôi hoàn toàn hút mỗi ngày vào buổi chiều và khoảng sáu tháng sau đó tôi hút suốt ngày. Khi rời nhà đi làm việc, tôi không bao giờ trong trạng thái tỉnh táo. Khó mà kiểm soát được việc mỗi ngày tôi hút bao nhiêu gam bởi tôi hiếm khi hút một mình. Thường là 3 gam một ngày, có thể là hơn. Việc sử dụng thuốc phiện đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi đã có thể dấu điều đó một cách hoàn hảo bằng cách nhỏ thuốc nhỏ mắt vào đôi mắt hay đỏ của tôi.

Nghiện tăng dần

Sự đa dạng của các chất gây mê là vô cùng lớn. Tôi đã thử đủ các loại có thể : Tôi đã dùng tất cả những loại gì tôi có thể có được: chất gây ảo giác LSD, ma túy, Kokain, nấm gây ảo giác, những viên Lexotanil, Rohypnol … và rượu. Đôi khi tôi nắm một vốc thuốc rồi nốc hết chúng cùng với rượu Tequila Mexico và bia, cho tới khi tôi không còn cảm giác gì nữa, và dĩ nhiên có cả heroin.

Hôm nay khi nhớ lại, tôi nhớ là không một ngày nào mà tôi không say. Tình trạng đó đã phát triển một cách âm ỷ, bởi vì tôi chỉ biết và gặp gỡ những người sử dụng ma túy. Vào lúc đó tôi đã nghỉ rằng tôi vẫn còn ở trạng thái có thể kiểm soát, nhưng điều đó không kéo dài lâu. Khi tôi 29 tuổi, chồng tôi chết trong một tai nạn xe hơi.

Đánh mất sự ổn định nội tâm

Từ lúc đó tất cả đều tuột dốc. Tôi đã đánh mất mọi sở hữu cuộc đời và không thể nào làm nổi một vài công việc đều đặn. Để đỡ nhức nhối nỗi đau tâm hồn và để quên đi mọi thứ, tôi bắt đầu chích heroin vào buổi sáng. Tiếp theo đó là sáu năm tồi tệ nhất của cuộc đời tôi. Tùy theo chất lượng của các loại thuốc, tôi cần một đến hai gam heroin mỗi ngày, cũng như dùng tất cả các loại ma túy khác có thể có.

Tôi không thể làm được bất cứ việc gì mà không có heroin. Không có nó tôi không thể nào ăn, uống được. Không một giọt nước có thể ở lại trong bao tử của tôi. Tôi bị nôn mửa rồi tiêu chảy, ớn lạnh, đau bụng, lạnh và đau khắp cơ thể. Trong hoàn cảnh đó tôi chỉ muốn mình chết quách đi cho rồi. Khi có heroin thì mọi đau đớn lại biến mất, tôi có thể ăn uống trở lại và cảm thấy khỏe.

Tôi cũng sợ cảnh sát bởi vì tôi không thể nào điều khiển được mình khi không có nhiều ma túy trong cơ thể. Tôi bán mọi tài sản quí giá và chất đống những món nợ khổng lồ ở ngân hàng. Với 1m 68, tôi chỉ nặng khoảng 45 kg và là một người tàn phế về mặt thể xác.

Đôi khi tôi chỉ muốn chết

Để tránh cha mẹ tôi phải chịu đau đớn do tôi gây ra khi họ thấy vẻ mặt nghiện ngập của tôi, tôi đã cắt đứt mọi tiếp xúc với gia đình. Vào thời gian đó tôi đã không quan hệ với những người “bình thường” khác. Nhưng tôi vẫn không bao giờ từ bỏ gia đình mình hoặc cha mẹ tôi. Tôi cũng biết trong suốt những năm đó mẹ đã cầu nguyện cho tôi. Chị tôi và chồng chị ấy thường giúp đỡ tôi khi tôi cố gắng cai thuốc, nhưng tôi không bao giờ có thể cai được.

Một bác sĩ mà mẹ tôi quen biết đã gửi tôi đến một bệnh viện cai nghiện đến bốn lần, nơi mà tôi đã uống 10 viên Codical 120mg mỗi 12 giờ để chống lại hội chứng rút thuốc của cơ thể.

Mặc dù có thuốc chữa bệnh, tôi vẫn đau đớn khắp cơ thể và không thể nào ngủ được. Tôi đã không thể chịu đựng hội chứng rút thuốc của cơ thể dù chỉ một lần. Do vậy tôi đã nhờ mang Heroin đến bệnh viện. Vì vậy mỗi lần về nhà tôi chẳng có một tiến bộ thực sự nào. Không có tiền mua heroin, vì vậy tôi đã uống một số viên thuốc làm bằng hạt thuốc phiện và tất cả những gì có thể để chịu đựng hội chứng rút thuốc của cơ thể. Thời gian đó tôi chỉ muốn chết ngay vì không biết cách nào để thoát ra khỏi.

Được dẫn đường thông qua tờ rơi

Tôi đã nghiện ma túy được 18 năm, trong đó 7 năm thực sự tồi tệ. Tôi đã nhìn thấy tờ rơi cùng lời mời tham dự báo cáo thông tin ở chỗ một bác sỹ. Tôi đã đến đó cùng anh trai trong tình trạng hoàn toàn không tỉnh táo.

Khi trở về nhà cùng anh trai một ý nghĩ xuất hiện: ”Bây giờ, mình phải chấm dứt hút thuốc hashish ngay lập tức”. Tôi nói với anh tôi nhiều lần câu nói đó nhưng dĩ nhiên anh không tin. Lúc đó tôi chưa hề nghĩ đến chất ma túy nặng như Heroin. Từ buổi tối hôm đó 22.10.1998 đến tận hôm nay 6.2006 tôi chưa bao giờ dùng lại Heroin, Kokain, chất kích thích… và đáng ngạc nhiên hơn là không hề có hội chứng rút thuốc cơ thể. Cơn thèm thuốc đơn giản biến mất. Nhưng hai tháng sau đó tôi bắt đầu hút hashish trở lại trong khoảng 2 tuần, nhưng đó cũng là lần cuối cùng.

Từ tháng 11 năm đó tôi đã tham gia tất cả giờ sinh hoạt cộng đồng và làm theo lời dạy của Bruno. Tôi lại tìm thấy niềm vui trong cuộc sống và mối quan hệ tốt với gia đình đã trở lại. Mỗi buổi sáng tôi hoan hỉ rằng tôi vẫn còn được phép sống. Tôi tăng cân trở lại một cách bình thường. Tôi lại tìm được một công việc. Trong 20 người tạm gọi là bạn, tôi muốn nói là các bạn hút ma túy, đến nay chỉ còn 5 người sống sót. Tôi đánh giá rất cao việc tôi đã được dẫn dắt để có một cuộc sống bình thường và khỏe mạnh.

Lời bình của nhà tâm lý học

Theo sự trình bày riêng của cô Matlschweiger thì cô đã sử dụng ma túy bất hợp pháp suốt 18 năm và nghiện nặng heroin 7 năm . Tất cả khởi điểm với thuốc lá hasish khi cô ấy mới 17 tuổi, và không bao lâu trở thành một thói quen, tiếp theo sau là LSD, Speed, cocain, nấm gây ảo giác cũng như các loại ma túy tác động đến trí tuệ khác và cả rượu nữa. Sau cái chết của chồng mình, cuối cùng cô Matlschweiger hoàn toàn không kiểm soát được trong việc tiêu thụ ma túy và trở nên nghiện ma túy nặng (1 tới 2 gam một ngày).

Triệu chứng cai nghiện thuốc phiện khốc liệt thường thấy là: nôn mửa, tiêu chảy, ớn lạnh … đã cản trở thành công của việc thải độc cơ thể. Việc đến trại cai nghiện tới 4 lần cũng không giúp cô có thể chịu đựng được hội chứng rút thuốc. Sau 18 năm dùng ma túy cô Matlschweiger đã hư hoại về mặt thể xác, nợ nần, và sa lầy trong tội phạm ma túy. Sau khi tham dự một buổi báo cáo thông tin của Hội thân Hữu Bruno Gröning vào ngày 22 tháng 10 năm 1998 tại Wels, Áo, cô đã thoát khỏi tức thì ất cả mọi lệ thuộc vào các thứ ma túy mà không có hội chứng rút thuốc của cơ thể. Kết quả này vẫn kéo dài cho đến ngày hôm nay- tháng 6 năm 2006. Cô lại có một cuộc sống đúng nghĩa cuộc sống.

Trên quan điểm của nhà tâm lý học, một sự chữa lành tự nhiên như vậy thì không thể nào lý giải cũng như không thể hiểu được. Sau khi cai nghiện hoàn toàn và giữ vững việc điều trị, trong 90% trường hợp nghiện ma túy với thời kỳ dài lâu như vậy thường tái phát nghiện trở lại ít nhất là sau hai năm. Nhưng cô Matlschweiger lại không phải chịu đựng hội chứng rút thuốc của cơ thể khi không có một sự điều trị nào. Vì vậy sự chữa lành tự phát này giống như là một sự kiện huyền diệu đối với tôi. Sự huyền diệu này chỉ cò thể xảy ra trên con đường tinh thần thông qua lời dạy của Bruno Gröning.

Uwe-M. T., nhà tâm lý học

Dokumentarfilm

Phim tài liệu:
“Hiện tượng
Bruno Gröning”

Ngày chiếu ở nhiều thành phố trên toàn cầu

Grete Häusler-Verlag

Nhà xuất bản Grete Häusler: Tuyển tập lớn những cuốn sách, tạp chí, CD, DVD và lịch

fwd

Các nhà khoa học lên tiếng: Những khía cạnh thú vị của lời dạy của Bruno Gröning