Hành trình cuối cùng của ông

Ngày 26 tháng 1 năm 1959, Bruno Gröning qua đời ở Pari

Bruno Gröning mit Ehefrau Josette

Chẩn đoán: ung thư dạ dày cấp tiến

Cuối mùa thu năm 1958, Bruno Gröning cùng với người vợ thứ hai, Josette, cưới năm 1955, lái xe đến đến Paris. Gröning đồng ý để một người bạn và một chuyên gia ung thư là bác sĩ Pierre Grobon khám xét. Kết quả của phim chụp X-quang cho thấy ung thư dạ dày cấp tiến. Ông Grobon muốn mổ ngay, nhưng Bruno Gröning đã từ chối.

Ông quay trở lại Đức và chuẩn bị tổ chức lễ Giáng sinh cho các cộng đồng của mình. Vào ngày 4/12 ông đã ghi âm lại những gì để cho chạy băng vào tất cả các buổi lễ đó. Sau đó ông trở lại về Paris cùng với vợ. Trong thời gian đó bác sĩ Grobon đã thông báo cho chuyên gia có tiếng về mổ ung thư, bác sĩ Bellanger. Tại bệnh viện của ông này ở phố Henner, không xa Montrmartre, ngày 8/12, Bruno Gröning đã được phẫu thuật. Kết quả đã làm các bác sĩ sửng sốt: tình trạng của Gröning trầm trọng hơn nhiều so với kết quả chụp X-quang - không thể phẫu thuật được nữa. Vết mổ được khâu lại ngay lập tức.

Sự hồi phục nhanh một cách kinh ngạc

Josette Gröning đã viết như sau về việc trên: "Thật khó có thể hiểu được vì sao nhìn vẻ bề ngoài Bruno chẳng thể chỉ ra những gì Ông đã phải chịu đựng bên trong cơ thể, Ông vẫn có thể thở một cách bình thường và việc trao đổi chất bên trong những tuần cuối cùng vẫn hoàn hảo. Kết quả xét nghiệm máu bình thường. Trong trường hợp ung thư đã phát triển như với Ông thì chỉ cần ăn một chút xíu thôi là đã nôn mửa liên tục và các bênh nhân bị xét nghiệm nghiêm ngặt như Ông thường đói và chết dần. Nhưng ở Bruno đã không như vậy."

Trước sự ngạc nhiên của các bác sĩ, Bruno hồi phục rất nhanh và quay trở lại Đức để tham dự lễ Giáng sinh. Vào giữa tháng 1 năm 1959 ông đã gặp các đại diện của hiệp hội mới thành lập trong ba ngày và điều hành họ cách phát triển công việc. Cả hai vị này không hề nghĩ rằng đây là lần gặp cuối cùng của họ với Bruno Gröning.

Ca mổ ở Pari cùng lúc với một cơn dông tố

Ngày 2/1 ông lại bay sang Paris. Do bị tắc ruột kết nên không thể không mổ được. 9.00 giờ sáng ngày 22 tháng giêng năm 1959 Ông được mổ lần nữa, cùng giờ Phiên tòa Thượng thẩm ở Munich bắt đầu. Bản án được tuyên vài giờ trước khi Ông mất. Ông phải chịu đựng những gì mà ông đã cứu vô vàn người khác khỏi: Ông không thể và không được phép giúp mình.

Sáng hôm đó trong khi ông nằm gây mê, ngoài trời bất chợt nổi lên một cơn dông có sấm chớp bao trùm Paris. Vợ của Gröning đã kể lại: "Hiện tượng thiên nhiên rất lạ đã xảy ra. Ngày 22 tháng 1 trong khi chồng tôi đang bị gây mê, bỗng bóng tối bao trùm một ngày đang vui tươi, một cơn dông có sấm nổ chớp giật chợt đến, bao trùm Pari. Trời tối sầm khiến mọi người phải thắp đèn. Các y tá hết sức ngạc nhiên vê cơn giông mạnh đến như vậy. Vài ngày sau mổ, nhiệt độ, huyết áp mạch của Bruno Gröning hoàn toàn bình thường. Ông còn đứng dậy được hai lần và tự ngồi vào ghế bành!"

"Hoàn toàn bị thiêu cháy ở bên trong"

Ngày 25 tháng giêng ông bị hôn mê, hôm sau, 26 tháng giêng vào 13 giờ 46 phút Bruno Gröning qua đời tại Bệnh viện Henner vì ung thư, như được bác sĩ ghi trong giấy chứng tử. Ông có thực sự chết vì ung thư? Bác sĩ Bellanger, sau ca mổ thứ hai đã nói: "Sự tàn phá trong cơ thể của Bruno thật là khủng khiếp, nội tạng bị thiêu cháy hoàn toàn. Làm cách nào Ông đã có thể sống lâu như vậy và không bị đau đớn hành hạ, đó là bí ẩn với tôi."

Nhiều năm trước Bruno Gröning đã nói: "Nếu người ta cấm tôi làm sứ mệnh của mình, tôi sẽ bị thiêu cháy từ bên trong."

Cáo phó

Bruno Gröning đã chịu số phận cay đắng của mình như thế nào đã được Bác sỹ Grobon viết trong một bức thư gửi người vợ goá của Bruno ngày 26 tháng 2 năm 1959: "Những nỗ lực mà các bác sỹ đã giành tặng cho Bruno Gröning là lẽ tự nhiên và tôi nghĩ tôi có thể nói rằng họ đã nhận được hỗ trợ to lớn thông qua lòng dũng cảm, sức mạnh ý chí của một con người vĩ đại như Bruno Gröning. (...)"

Năm 1974 Bác sĩ Bellanger đã viết trong một bức thư bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình: "Bruno Gröning là một con người có tâm, một người đáng quý và vững vàng; phẩm giá và sự chịu đựng cũng như cái chết của ông khiến tôi ngưỡng mộ cho đến ngày nay."

Sau khi hỏa táng thi hài ông, phán quyết cuối cùng không bao giờ được thông qua

Thi hài Bruno Gröning được hỏa táng tại một nhà hóa thân ở Pari và bình đựng tro cốt của Ông được mai táng tại Nghĩa trang Waldfriedhof ở Dillenburg.

Vụ án được tuyên bố khép lại, vì bị đơn đã chết, phán quyết cuối cùng đã không bao giờ được quyết định.

Ai cũng có thể trải nghiệm được giúp đỡ và chữa lành từ bên trong mình

Vị "Bác sỹ thần kỳ đến từ Herford", một con người đã chữa lành cho vô vàn người, phải chết trong cô đơn và bị từ chối trong một con phố nhỏ ở Pari. Tại sao mọi việc lại phải xảy ra như vậy? Tại sao ông lại phải chịu những đắng cay như vậy? Tại sao ông không tự cứu được mình?

Bà Grete Häusler (1922-2007), một người đã được Ông chữa lành và là trợ lý lâu năm của Bruno Gröning, người sáng lập ra “Hội thân hữu Bruno Gröning” đã viết trong cuốn sách Trải nghiệm sự Cứu rỗi, đó là sự thật: "Có mặt trên Trái đất này trong một thời gian ngắn nhưng Bruno Gröning đã đem lại rất nhiê u điê u tốt đẹp. Ông sinh ra đã được phú cho khả năng giúp đỡ và chữa lành bệnh. Tất cả những nơi ông đến đê u xuất hiện điê u tuyệt vời. Lý trí không thể nào giải thích được. Ông được công chúng biết đến năm 1949. Sau hàng loạt ca chữa lành xảy ra ở Herford, ông đã được nói tới không chỉ ở Đức mà còn ở nước ngoài. Nhưng chỉ 3 tháng sau ông đã bị cấm chữa trị. Người ta truy đuổi và săn lùng Ông, đưa ông ra toà. Vì sao vậy? Ông đã làm điều không tốt cho ai chăng? Không ai cả. Ông đã mang lại vô vàn điều tốt cho hàng nghìn người; nhưng không nhận được điều tốt lành từ bất kỳ ai. Người ta đã phạt một người vô tội. Người ta đã ngăn cản ông làm nhiệm vụ mà Thượng Đế đã giao phó cho ông: Cứu giúp loài người. Ông đã phải chịu đựng sự ác tâm đó, trong một bệnh viện ung thư ở Rue Henner, Pari! Phải chịu đau đớn đắng cay, nội tạng Ông đã bị thiêu cháy vì không được phép chuyển tiếp Heilstrom cho mọi người. Phép tắc của con người đã ngăn cản Ông ở nước Đức. Đương đầu với dối trá và những lời phỉ báng Ông đứng đó bị buộc tội như một tội phạm hình sự. Âm thầm và cô đơn, không một người bạn được hay tin về ông, ông đã chịu đựng mọi đau khổ của loài người. Những thứ ông phải chịu không hề là vô vọng. Phải như thế. Làm cách khác chắc gì đã có thể cứu giúp được loài người."

Và trong cuốn sách của mình Tôi sống để loài người được tiếp tục sống bà đã viết: "Khi nói đến từ ’nạn nhân’ chúng ta cần cẩn trọng. Thế nhưng, khi Bruno Gröning mất ở Pari, thì từ này đã chứa đựng sự thật, với toàn bộ ý nghĩa trang nghiêm của nó."

Chỉ có bằng cách này thì lời của Ông mới có thể được thỏa nguyện, khi người ta được chứng kiến hàng vô số các báo cáo thành công ngày nay: "Khi tôi không còn trên Trái đất này như một người sống nữa, có nghĩa là tôi đã thoát khỏi xác mình, thì nhân loại có thể tiến xa được đến mức rằng mỗi người sẽ có thể trải nghiệm được giúp đỡ và chữa lành từ trong chính bên trong họ."

Diễn biến tiếp của vụ kiện lớn

Các trình tự của Tòa phúc thẩm và xét xử lại

Bruno Gröning und Rechtsanwalt Schwander

Điểm xuất phát không thuận lợi của Gröning

Tại phiên Tòa Phúc thẩm tháng 1 năm1958, Bruno Gröning ở thế bất lợi bởi không phải Ông mà là công tố bang là nguyên đơn. Không chỉ sự cẩu thả của luật sư tư vấn của Ông khi đó làm tổn hại đến Ông mà việc kéo dài thời gian bàn giao hồ sơ cho người trợ giúp pháp lý mới của Gröning đã cản trở việc chuẩn bị cho phiên tòa.

Một bất lợi nữa chính là các nhân chứng của nguyên đơn tự tin hơn và rất đồng nhất hơn rất nhiều. Bọn họ đồng bộ thống nhất với nhau trong việc "cấm vị bác sĩ này".

Bị tù, phạt, và phạt quản chế – nỗi "ô nhục" khi không làm sáng tỏ về nghi vấn chữa lành

Lần này bản án như sau: Tám tháng tù giam do tội ngộ sát và 5 000 DM tiê n phạt do vi phạm Đạo luật cho người hành nghê y không có bằng y khoa. Nhưng được hưởng án treo.

Anny Freiin Ebner đến từ Eschenbach, người đã tham dự cả vụ kiện thứ nhất và thứ hai, khi chứng kiến những gì xảy ra trong phòng xử án, đã đánh giá bản cáo án như một nỗi nhục của nước Đức.

Bruno Gröning tuyên bố rằng Ông bị phạt vì đã làm điều thiện. Ông than phiền rằng trong toàn bộ thời gian của các phiên tòa không có ai, thậm chí cả luật sư của Ông mảy may quan tâm tới việc chữa lành xảy ra như thế nào. Giá mà người ta theo đuổi việc tìm câu trả lời cho câu hỏi này, thì chắc là câu trả lời sẽ là bằng chứng rằng việc làm của ông không hề dính dáng đến việc chữa trị theo y học. Và vụ án đã có thể được hủy bỏ. Thế nhưng ở tòa án chẳng ai quan tâm đến việc làm rõ điều đó. Người ta đã có một định kiến về Gröning và đã không thay đổi chút nào.

Kháng nghị lên Tòa Thượng Thẩm không lâu trước khi ông mất

Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc. Lần này Ông kháng nghị lên Tòa Thượng Thẩm. Thời gian xét xử tại Tòa án cấp cao của Vùng Munich được định vào ngày 22/1/1959. Nhưng việc xét xử đã không xảy ra vì Bruno Gröning đã mất cùng tháng đó.

"Lời nói của Ông xua đi bệnh tật"

Sự chữa lành vẫn tiếp diễn – cho dù có lệnh cấm chữa trị và vụ kiện ở tòa

Ein Ehepaar dankt Bruno Gröning

Sự hồi phục về thể chất và sự biến đổi từ bên trong

Trong khi các bất đồng và các cuộc chiến diễn ra, công việc của Bruno Gröning vẫn tiếp tục. Tiến sĩ Horst Mann, nhà báo, chuyên gia y học, đã viết một loạt bài vào năm 1957 trên tạp chí Das Neue Blatt dưới tựa đê "Lời nói của Ông xua đi bệnh tật:"

"Sáng hôm sau tôi lái xe từ Hameln tới Springe, một thị trấn nhỏ bên sông Deister. Một cộng đồng Gröning cũng tự thành lập tại đây. Hàng loạt người được chữa lành là điểm khởi đầu. Cũng ở đây tôi đã lại được chứng kiến mọi điều như đã xảy ra ở các vùng khác nhau của miền Schleswig-Holstein, ở Augsburg, Hameln, Viên, Plochingen và các thị trấn khác. Mọi người đứng dậy và kể cho tôi nghe về bệnh tình của họ. Họ nói với tôi tên các bác sĩ đã từng điều trị cho họ. Họ kể về sự bình phục sức khỏe, và họ cảm ơn Gröning. Họ luôn sẵn sàng giơ tay và thề cho những lời kể này của họ. .

Bà Julie Prohnert, 50 tuổi, đến từ Hannover kể cho tôi: "Từ khi còn nhỏ tôi đã bị trật khớp háng. Sau đó tôi đi lại phải dùng đôi nạng. Bác sĩ chỉ có thể giảm nhẹ để tôi bớt chịu đựng. Khi tôi nghe ông Gröning nói chuyện, tôi đã trải nghiệm phản ứng rất mạnh. Lưng tôi, trước đây bị còng nặng, lại đứng thẳng dậy được. Tôi lại có thể đi được. Tôi không hề bị tái phát nữa..."

Ông Wilhelm Gabbert đến từ Hameln đã nói: 'Tôi bị thấp khớp và luôn bị đau đớn vì tấy đỏ và áp-xe. Ông Gröning đã giải thoát tôi.'

Kurt Severit đến từ Evestorf kể: 'Tôi chỉ chịu được căn bệnh phồng rộp, lở loét nhờ tiêm Morphin. Tôi cảm tạ Bruno Gröning đã giải thoát tôi khỏi sự chịu đựng này.'

Robert Thies đến từ Springe kể: 'Tôi bị bệnh tiểu đường nặng. Nhưng nguy hiểm hơn là chứng bệnh yếu cơ tim. Giờ hai vấn đề này không còn tác động gì đến tôi nữa. Tôi xin cảm tạ Ông Gröning vì điều này.'

Có hàng loạt các ví dụ như trên. Những người đã kể cho tôi thuộc mọi lứa tuổi, đàn ông, đàn bà và trẻ em. Nhiều căn bệnh được kể ra, từ đau đầu đến viêm thần kinh, đau thần kinh tọa, bệnh thận, phồng rộp, lở loét, cho đến rối loạn tim và các chứng bại liệt.

Nhưng còn có một vài điều đã tác động mạnh đến tôi. Nhiều người đã cởi mở kể trước đám đông rằng nhờ Gröning họ đã cảm nhận được sự chuyển hóa nội tâm. Tham vọng thành đạt không ngừng và thái độ chỉ coi mình làm trung tâm đã được thay thế bằng nội tâm bình yên, thanh thản và suy nghĩ vì cộng đồng."

Niềm tin là điều khiến mọi người được chữa lành thành công

Ts. Horst Mann giải thích: "Từ các cuộc trò chuyện với những người đã để Bruno Gröning chữa lành bệnh, một câu hỏi ngày càng lớn lên trong tôi: Có phải ai cũng có thể được chữa lành bệnh không, hoặc nói một cách thẳng hơn: có phải mọi bệnh đê u có thể khỏi không? Giới hạn của lực truyê n phát từ Gröning là gì? Niê m tin này có gì sai không? Có nguy hiểm gì không? [...]

Vào lần cuối đến thăm Ông tôi đã hỏi Ông các câu hỏi trên. Ông nói: 'Tôi không thể và không muốn bắt ép ai cả. Nếu ai đó khép mình và không sẵn sàng mở lòng đón dòng lực để giúp họ sắp xếp lại trật tự, thì tôi cũng không tự ý làm. Những gì tôi tôi làm là khuyến khích những người này phá gông xiểng của quỷ dữ đang ngăn cản họ đến với trạng thái khỏe mạnh vê tinh thần và thể lực.'

Tôi đặt thêm một câu hỏi nữa: 'Mỗi bệnh đê u ở cấp độ nguy hiểm khác nhau.' Giả định một người đang mang trọng bệnh, nhiê u bác sĩ chịu thua, nhưng người đó để một bác sĩ đang sẵn lòng cứu chữa cho mình, nhân danh người đó mời Ông tới giúp. Ông có khả năng giúp không?

'Có',Gröning trả lời, không hê do dự. 'Nếu người bệnh có niê m tin và bác sĩ đó tin vào con đường mà người bệnh sẽ đi tiếp, thì thành công sẽ đến. Niê m tin cộng hưởng sẽ tạo nên một năng lượng không thể tưởng tượng được đối với bệnh nhân. Thông thường thành công đến nhanh nhất ngay lúc mà người bệnh hoàn toàn tuyệt vọng chỉ còn bám vào cọng rơm cuối cùng.'"

Chia tay với Hiệp hội Gröning

Đến lúc để nhìn nhận lại những tổn hại

Trennung vom Gröning Bund

Bộ máy quan liêu hẹp hòi chỉ đứng nhìn một cách thụ động khi Gröning bị phạt

Tháng 10/1957giữa Bruno Gröning và các quản lý của Hiệp hội Gröning. xuất hiện đối kháng. Tính quan liêu, hẹp hòi của họ đã gây tổn hại cho Ông. Nguyên nhân của mâu thuẫn là vì phán quyết của toà án, bắt Bruno Gröning phải nộp 2000 DM tiền phạt trong một khoảng thời gian ngắn. Vì ông không bao giờ nhận tiền của bất cứ ai nên cũng chẳng có tiền, nên ban quản lý của Hiệp hội Gröning đã đồng ý chi trả cho vụ án từ đầu. Nhưng chi phí này có bao gồm số tiền phạt này hay không đã gây bất đồng trong ban quản lý. Họ muốn kiểm tra bằng một qui trình quan liêu xem liệu Hiệp hội có trách nhiệm phải trả 2000 DM hay không. Chỉ sau đó mới nói đến việc quyên khoản tiền đó ra sao. Thế là có thể tiên đoán trước khoản tiền để nộp phạt đó, nếu có đi nữa, thì cũng quá muộn để đến được với Bruno Gröning. Hiệp hội chỉ đứng đó nhìn, chẳng làm gì cả, và nếu Bruno Gröning không thể nộp phạt thì sẽ phải vào tù. Tất cả những điều đó dẫn đến mâu thuẫn và cuối cùng là chia rẽ.

Những người bạn giả

Trong tài liệu 62 trang có tên Bản tổng kết các hoạt động của Hiệp hội Bruno Gröning đã đê cập đến tất cả các điểm mà Hiệp hội đã làm tổn hại ông. Phần tóm tắt, Ông viết: "Nếu hôm nay tôi so sánh môi trường làm việc trước kia của tôi (với những kẻ trục lợi: Meckelburg, Enderlin, Schmidt và Hülsmann) với môi trường hiện nay (các thành viên hội đồng quản ly Hiệp hội), thì tôi cũng có cùng một kết luận: Ngày nay kết quả cuối cùng cũng giống như trước kia. Hôm nay, những việc làm của những người đáng ra là những người bạn thân và tốt nhất của tôi, cũng đã chẳng khác gì với những kẻ trước kia. Trước kia tôi đã bị những người giúp đỡ lừa dối bằng những hành động bẩn thỉu. Còn hôm nay những người bạn này bỏ rơi tôi, im lặng đứng cạnh, nhìn tôi phải vượt qua các vụ kiện, các cáo trạng mà không hê giúp đỡ chút nào, khi tôi không có xe để đi thăm các cộng đồng thì họ cũng không hể cho mượn xe, không ai có hành động gì chống lại các chiến dịch bôi nhọ nhằm vào tôi, họ chỉ gây thêm rối ren, chứ không ở đó giúp đỡ khi tôi cần người giúp. Những người có kiến thức, có học và có kinh nghiệm, đáng ra đã có thể giúp đỡ tôi nhưng đã không giúp gì khi tôi cần trên thế gian này.

Không có người nào trong số những người bạn này dám đấu tranh cho tự do của tôi; không một ai có dũng khí đứng lên thực sự bảo vệ tôi. Họ chẳng làm gì cả. Với cung cách quan liêu nhỏ mọn họ chỉ đưa hết quyết định này đến quyết định khác. Không ai dám thực sự đứng vê phía tôi; không ai dám mang hết khả năng của mình ra để giúp tôi chống trả mọi thế lực tại tòa, chống lại dư luận báo chí, giúp đỡ công việc của tôi, thậm chí cả khi ô tô của tôi bị hỏng, để chống lại các chiến dịch bẩn thỉu, lừa dối v.v.. và v.v…và để dọn đường cho tôi thực hiện được sứ mạng của mình- lý do để tôi có mặt trên Trái đất này: truyền năng lượng sống cho nhân loại và dẫn dắt con người đến với niềm tin.

Tôi cần yên bình và tĩnh lặng để thức hiện sứ mạng trên, không phải thường xuyên bị làm phiền và ngăn cản bởi các tác động của thế giới bên ngoài. Tôi cần một bức tường bảo vệ thực sự để tiến hành công việc của mình mà không bị quấy rầy; thế mà chẳng ai nghĩ đến những điều này. Không một người bạn nào, không một ai trong số những người đang muốn trở thành bạn của tôi. Đó không chỉ là điều đáng hổ thẹn mà đối với tôi đây còn là điều đáng thất vọng.

- Những kẻ trục lợi chỉ muốn lợi dụng, họ đã bị mọi người nhận ra là những người xấu.

- Các bạn trong Hiệp hội Gröning thì hờ hững, vô tình, bàng quan, chỉ muốn an toàn; tôi không muốn nói là có ý đồ xấu.

"Và kết quả cuối cùng vẫn vậy; Tôi vẫn mất tự do. Nhiều bạn trong ban quản lý của Hiệp hội Gröning đã không giữ lời hứa. Tôi đã bị tổn hại bởi mọi việc họ làm."

Thất bại của Hiệp hội

Weisser đã bỏ cuộc và Hiệp hội Gröning chưa bao giờ được đăng ký chính thức để trở thành một hiệp hội, đã nhanh chóng bị tan rã sau đó. Thay vào đó là chưa bao giờ đăng ký chính thức để trở thành một hiệp hội, đã nhanh chóng bị tan rã sau đó. Thay vào đó làđược thành lập năm 1958, lãnh đạo Hiệp hội này là Erich Pelz, người Đức và Alexander Loy, người Úc. Và đây cũng là tổ chức cuối cùng được thành lập lúc ông sinh thời, nhưng cũng không thực hiện được những gì mà ông đã mong đợi. Tên Ông thậm chí còn không xuất hiện lần nào trong qui chế của Hiệp hội.

Vụ kiện lớn (1955-1957)

Cáo trạng cho tội ngộ sát rồi được tha bổng nhưng bị cấm chữa trị tuyệt đối

Bruno Grönings grosser ProzessNgày 4/3/1955 Ông lại bị đưa ra kiện. Vẫn với lý do là ông đã vi phạm Đạo luật cho người hành nghê y không có bằng y khoa. Thêm vào đó ông còn bị buộc tội ngộ sát.

Gröning nói ông không hề hứa hẹn sự chữa lành và không hề ngăn cản việc chữa trị y tế

Sau khi ra hầu tòa vài lần, Ông đã viết thư cho bạn bè: "Các bạn thân mến của tôi! Trong những ngày gần đây báo chí và đài phát thanh đã ít nhiều thiên kiến khi có bài rằng Tòa án II của Munich đã chuẩn bị một vụ kiến tôi vì ngộ sát, rằng cuối năm 1949 tôi đã hứa chữa khỏi cho một cô gái 17 tuổi và đã ngăn cản cô đến với viện điều dưỡng và gặp bác sĩ. Do vậy rõ ràng là tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô gái trẻ này. Ai đã từng đọc hoặc nghe những bài tường thuật này một cách tỉnh táo đã có thể nhận ra ý đồ của họ: Gây bối rối đối với bạn bè tôi và cản trở những ai cần giúp đỡ và đến với hiểu biết mà tôi đã trao tặng và cản trở họ đến với mọi nỗ lực của chúng ta. Họ áp dụng mọi phương kế để ngăn chặn hoạt động của tôi, cũng như của Hiệp hội Gröning và của chính các bạn.Tất nhiên sự việc hoàn toàn khác với những gì họ vẽ nên! Các bạn thân mến, tôi không cần phải giải thích gì ở đây. Các bạn biết rõ là tôi không bao giờ hứa hẹn chữa lành và không bao giờ ngăn cản việc điều trị y tế.

Mở lại điều tra muộn một cách bất thường

Gröning viết tiếp cho bạn bè: "Năm 1952 tôi đã được trắng án. Chẳng lẽ không đáng ngờ sao khi "Vụ Kuhfuss" lại xảy ra từ cuối năm 1949 đến đầu năm 1950 lại không bị đưa ra tòa vào năm 1951-1952? Mặc dù mọi hồ sơ, giấy tờ đã được chuẩn bị và bày ra trước tòa. Chẳng lẽ không đáng chú ý rằng việc tiến hành một vụ kiện mới chống lại tôi cũng đúng vào lúc công chúng đã biết rằng Hiệp hội Gröning đã ra đời vào ngày 22 tháng 11 năm 1953 tại Murnau! Sự thực là từ tháng 1 năm 1954 đông đảo các lãnh đạo cộng đồng trong vùng và nhiê u bạn cũng như hội viên của Hiệp hội đã bị cảnh sát nói chuyện riêng hoặc theo dõi."

Nhân chứng do luật sư của bị cáo mời bị từ chối, nhân chứng của nguyên đơn được đón chào

Việc chuẩn bị cho vụ án này kéo dài hàng bao năm. Luật sư bào chữa cho Bruno Gröning đã bị cản trở ghê gớm. Hầu hết các nhân chứng có thể đưa ra bằng chứng có lợi cho Ông thì đều bị từ chối. Trong khi đó các nhân chứng của nguyên đơn lại được cho phép. Trong các nhân chứng đó có hai cộng tác viên trước kia của Gröning: Eugen Enderlin và Otto Meckelburg. Đặc biệt là Meckelburg người đã buộc tội Gröning trong vụ kiện đầu tiên đã quay lại chống đối Ông một cách khốc liệt và lộ liễu. Hắn đã làm tất cả để hòng hại Bruno. Hắn đã đóng một vai trò quan trọng trong việc xác định nguyên nhân ngộ sát. Việc này dính líu đến một tình huống xảy ra vào thời gian hắn là người "quản lý" cho Gröning.

Vụ Ruth Kuhfuss bị thao túng

Tháng 11 năm 1949, Emil Kuhfuss, một quan chức ngân hàng Sparkasse, đã cùng Ruth, cô con gái 17 tuổi, bị lao cả hai lá phổi, tới nghe Bruno Gröning nói chuyện. Gröning ngay lập tức đã nhận ra rằng không thể giúp cô được nữa và cũng đã nói điều đó với một bác sĩ có mặt tại đó. Nhưng Meckelburg cứ thúc ép bắt ông phải nhận trường hợp này. Thế là sau buổi nói chuyện Bruno Gröning và Ruth Kuhfuss đã gặp trực tiếp. Gröning bảo cô gái dũng cảm lên và khuyên người cha sắp xếp một chuyên gia y tế khám cho cô trong vòng 9 ngày tới. Bằng cách đó ông đã muốn cô gái, người vốn không muốn liên quan đến bác sỹ nữa, phải được y tế theo dõi. Người cha hứa sẽ lo việc đó.

Thời gian sau đó việc trao đổi thư từ đều thông qua Meckelburg và những bức thư đó đã không bao giờ đến tay Bruno Gröning. Mãi đến tận tháng 5 năm 1950 ông mới nghe tin về Ruth Kuhfuss. Trong thời gian đó người cha đã gửi những bức thư khẩn cầu Gröning tới thăm. Meckelburg đã không đưa những bức thư đó cho Bruno Gröning, mà tự ý thỏa thuận một buổi gặp với ông Kuhfuss, không cho Bruno Gröning biết. Gần đến ngày hẹn gặp hắn mới nói với Bruno Gröning và ép ông đi cùng.

Sau này Meckelburg đã khẳng định, Bruno Gröning đã hứa chữa khỏi cho Ruth Kuhfuss. Thực ra, chính Meckelburg mới là người đã cam đoan với người cha rằng hắn sẽ thuyết phục Gröning tới chữa cho con gái ông. Hắn nhìn thấy một nguồn tiền từ vị quan chức ngân hàng này mà hắn muốn khai thác, để làm việc đó hắn cần Gröning. Không lâu sau buổi gặp mặt này Bruno Gröning đã tách khỏi Meckelburg.

Bruno Gröning bị buộc tội đã cấm Ruth Kuhfuss điều trị thêm bằng y khoa. Điều này trái ngược với sự thật đã được nhân chứng khẳng định với tòa rằng ngay trong buổi gặp đầu tiên Bruno đã đề nghị đưa cô đến bác sĩ. Cũng như vậy trong cuộc phỏng vấn qua đài phát thanh mùa Thu năm 1949 Ông đã kêu gọi mọi người "hãy tiếp tục đến bác sĩ khám y tế cho đến khi khỏi". Ông tiếp tục khuyên những người cầu giúp đỡ phải đặt niềm tin vào các bác sĩ của mình.

Ruth Kuhfuss, người đã trải qua nhiê u liệu pháp điê u trị đau đớn nhưng không thành công nên cô đã từ chối không điê u trị tiếp. Ngày 30/12/ 1950 cô chết vì căn bệnh này.

Giới y khoa khẳng định không có hi vọng chữa lành

Trong lời thẩm định của mình, tiến sỹ y khoa Otto Freihofer đã làm sáng tỏ, dưới góc độ y học, trường hợp Ruth Kuhfuss như sau: "Nếu quan sát một cách tỉnh táo, bất kỳ một người nào, kể cả không có chuyên môn về y cũng phải kết luận rằng, nhìn vào ‘tình trạng rất nghiêm trọng’ này hay theo nhận định của bác sĩ là ‘nguy hiểm đến tính mạng’ hoặc ‘ngàn cân treo sợi tóc’, và nhìn vào khả năng sống còn của một con người bình thường, thì việc chữa lành là hoàn toàn không có hy vọng. Đây cũng là quan điểm của Sở y tế Säckingen. Nghĩ cho đúng, thì bất kỳ một vị bác sĩ sáng suốt nào, mà cho dù có trong tay vốn y học tiên tiến nhất, cũng không dám tin rằng ông ta không cần đến sức mạnh của tự nhiên, đều sẽ phải nhất trí với nhận định của giáo sư Lydtin (Munich) rằng, "trước 5/11/1949 không thể có nhiều khả năng chữa khỏi. Theo tôi, việc bệnh nhân đã sống được đến tận ngày 30/12/1950 là một điều rất đáng ngạc nhiên, và do vậy hoàn toàn có thể cho rằng chính ảnh hưởng của Bruno Gröning đã giúp kéo dài cuộc sống của bệnh nhân. Tôi xin kết thúc lời thẩm định của mình bằng nhận xét rằng, những giả thiết đưa ra kiểu "khả năng chữa khỏi có xảy ra" và "rằng thời gian sống của bệnh nhân Kuhfuss lẽ ra còn có thể kéo dài hơn nếu ông Gröning không đến gần cô" là không có căn cứ chắc chắn và cũng không hợp lí."

Phán quyết không thành của tòa án

Cuối tháng 7 năm1957 hội đồng xét xử của tòa án vùng Munich đã có kết luận. Bruno Gröning được tha bổng khỏi tội ngộ sát. Còn vụ vi phạm Đạo luật cho người hành nghề y không có bằng y khoa thì ông bị áp dụng nộp phạt 2000 DM.

Thoạt đầu xem ra phán quyết của tòa rất khả quan, nhưng điều đó đã không thể chấp nhận được đối với Gröning. Vì nó đã có hiệu lực cấm Ông hành nghề. Luật sư của Gröning cho rằng phán quyết này là rất tích cực đối với Gröning, và vì lỗi một phần của ông này mà không phải Gröning mà là công tố bang đã đệ đơn kháng án. Việc tòa xử lần hai được tiến hành vào giữa tháng 1/1958, cũng ở Munich.

Hiệp hội Gröning

Hi vọng có thể làm việc một cách tự do thông qua Hiệp hội

Bruno Gröning haelt eine Gemeinschaftsstunde abĐể đến được với càng nhiê u người càng tốt, dù có lệnh cấm chữa bệnh, Bruno Gröning đã thành lập nên nhiê u cộng đồng vào đầu những năm 50. Ở đó Ông đã có những bài nói chuyện và nỗ lực truyê n đạt trực tiếp những hiểu biết của mình đến những người tìm kiếm sự giúp đỡ.

Việc bảo vệ hợp pháp và những người quản lý có tiếng tăm

Ngày 22 tháng 11 năm 1953 Hiệp hội Gröning đã được thành lập ở Murnau/Seehausen. Hiệp hội đã định đăng ký thành Hiệp hội chính thức để giúp bảo vệ các việc làm của Bruno Gröning trước phát luật. Như thế sẽ chấm dứt sự xung đột với Đạo luật cho người hành nghê y không có bằng y khoa.

Ban quản trị của Hiệp hội Gröning gồm nhiê u người, trong đó có thể kể đến Graf Zeppelin, Graf Matuschka và Anny Freiin Ebner von Eschenbach, kĩ sư cao cấp, Oberbaurat Hermann Riedinger, quản lý Konstantin Weisser, ngay từ đầu cũng đã có Rudolf Bachmann, người đồng sáng lập hiệp hội- người mà chẳng bao lâu đã tách khỏi công ty. Bruno Gröning là chủ tịch suốt đời.

Người thư kí hám lợi hơn là ưu tiên cho việc lành bệnh của những người ốm yếu

Thư ký của Hiệp hội là nhà báo và giảng viên Egon Arthur Schmidt đến từ Heidelberger Ngay từ khi ở Herford ông đã là người giúp đỡ gần gũi với vị "Bác sỹ Thần kỳ" Vòng tay bạn bè Bruno Gröning. Nhưng hội này đã hoạt động không theo ý của Bruno Gröning nên đã sớm giải thể. Lúc bấy giờ Gröning đã tách khỏi Schmidt vì ông này đã biển thủ tiê n quyên góp.

Năm 1952 Schmidt đã lại đến gặp Gröning và tuyên bố nhận ra lỗi lầm đã mắc phải. Ông ta đã yêu cầu được tiếp tục giúp đỡ công việc và Bruno Gröning đã một lần nữa nhận ông làm cộng sự. Việc chấp nhận này cho Schmidt cơ hội chứng tỏ ông có thực sự yêu việc giúp đỡ những người ốm đau hay chỉ đơn thuần quan tâm đến lợi ích tài chính cho riêng mình.

Đến năm 1955 Bruno Gröning cũng đã chia tay vĩnh viễn với Schmidt vì ông này vẫn không thay đổi thái độ của mình. Ông ta cố gắng kiếm tiê n dựa vào khả năng của Bruno Gröning. Sau khi chia tay Schmidt đã vài lần kiện Bruno Gröning ra tòa. Ông ta đã đòi trả tiê n thù lao cho các công việc ông đã tự nguyện làm.

Ai vì ai – hiệp hội vì công việc của Gröning, hay công việc của Gröning là vì hiệp hội?

Konstantin Weisser và Hermann Riedinger đã cùng giữ vai trò giám đốc điê u hành. Việc này xem ra đầy vẻ hứa hẹn vì họ đê u giầu kinh nghiệm và hiểu biết của họ có thể có lợi cho công việc của Bruno Gröning. Song nó cũng chứa đựng một nguy cơ là họ sẽ coi mình cao quí hơn một công nhân bình thường, hành xử ngược lại ý nguyện của Ông, người mà họ cho là không được giáo dục nhiê u như họ.

Cùng với thời gian, sự việc đã phát triển theo hướng này, việc họ không làm theo những gì Bruno Gröning yêu cầu đã làm mọi việc khó khăn hơn. Họ dường như hoàn toàn quên rằng hiệp hội không chỉ mang tên Bruno Gröning mà còn ra đời để giúp ông. Đối với họ giờ đây Hiệp hội Gröning dường như tự kết thúc. Họ quên hẳn mục tiêu trung tâm của Bruno: phục vụ những người đang chịu đựng bệnh tật. Họ quên đi sự thật rằng nhờ Bruno Gröning chứ không phải hiệp hội đã chữa lành bệnh cho mọi người.

Thế là Hiệp hội Gröning đã phát triển hoàn toàn theo hướng ngược lại với những gì nó lẽ ra cần hướng tới. Đối với người đàn ông mà hiệp hội mang tên thì hiệp hội đã trở thành nhà tù, nơi thay vì giải phóng cho ông thì lại ngày càng hạn chế Ông hơn.

Vụ kiện đầu tiên về việc cấm chữa trị (1951-1952)

Công việc của Bruno Gröning liệu có phải là hoạt động chữa trị theo nghĩa y học?

Bruno Gröning angeklagt

Cáo trạng vê việc hành nghê y không giấy phép

Vào năm 1951/1952 lần đầu tiên Bruno Gröning xuất hiện trước toà ở München vì bị buộc tội hành nghề chữa trị không giấy phép. Bộ Nội vụ vùng Bayer đã xem việc làm của Ông như là một hành động vì tình yêu đồng loại không vì tiền. Lúc đó nó đã được coi là thực hành chữa trị theo nghĩa y học.

Những lời buộc tội này dựa vào Đạo luật cho người hành nghề y không có bằng y khoa năm 1939. Đạo luật này thay thế cho Luật chữa trị tự do trước đó, nhằm thâu tóm mọi hoạt động chữa trị vào tay các bác sỹ Đức Quốc Xã.

Vi phạm hay không Đạo luật cho người hành nghê y không có bă ng y khoa

Bruno Gröning được tuyên bố trắng án trong phiên xét xử đầu tiên và thứ 2. Thẩm phán của toà án München tuyên bố phán quyết tháng 3 năm 1952:

"Toà án sẽ không xem xét để kết án bị cáo dựa trên lời khai của một nhà chuyên môn. Bởi vì, nếu các hoạt động của Gröning phải tuân thủ Đạo luật cho người hành nghê y không có bằng y khoa hay không còn là điê u nghi ngờ bởi vì nó thuộc lĩnh vực mà ngày nay được nghiên cứu quá ít."

Tại tòa phúc thẩm Tuyên bố trắng án đã được khẳng định nhưng các hoạt động của Bruno Gröning rõ ràng được định nghĩa là hành nghê chữa bệnh trong khuôn khổ của Đạo luật cho người hành nghê y không có bằng y khoa:

"Do đó lời buộc tội đã được đưa ra, không có giấy phép và không phải là một bác sỹ, nhưng đã thực hiện chuẩn đoán, chữa trị hay làm thuyên giảm bệnh tật, đau đớn hay những chấn thương về thể chất đối với con người, những hoạt động này được coi là hoạt động chữa trị theo qui định của Đạo luật cho người hành nghề y không có bằng y khoa.

Lỗi không cố ý dẫn đến việc bị cấm chữa trị

Phán quyết của tòa tiếp tục: "Lời tuyên án đối với phạm nhân đã không thể thực hiện được, vì nhìn từ bản chất khách quan của các sự việc liên quan đến hoạt động chữa trị, Ông đã mắc một lỗi không cố ý, và do đó cũng không hề hành động một cách cố ý".

Cái lỗi vô ý mà Bruno Gröning giả định đã làm bị khẳng định trong trong bản án. Và cho dù đã có tuyên bố trắng án thì điều khẳng định trong bản án này cũng đủ để đưa lệnh cấm chữa trị vào hiệu lực theo pháp luật. Từ thời điểm đó trở đi Bruno Gröning đã biết rằng các hoạt động của Ông bị coi là hành nghề chữa trị theo định nghĩa của Đạo luật cho người hành nghề y không có bằng y khoa. Bản chất thực của việc Ông làm là cho mọi người thấy cách thức hoạt động của ông chẳng liên quan đến hoạt động chữa trị theo nghĩa y học, thì lại không được công nhận.

Kẻ lừa đảo được dung tha

Bruno Gröning cho mọi người cơ hội để thay đổi

Bruno Gröning inmitten von Menschen

Những khoản thanh toán bắt buộc – kẻ trục lợi lộ rõ mặt thật

Hết lần này đến lần khác người ta đến gặp Bruno Gröning hứa hẹn giúp đỡ ông. Nhưng phần nhiều trong số đó chỉ quan tâm kiếm được thật nhiều tiền nhờ các khả năng của Bruno Gröning. Ông có sức hấp dẫn mãnh liệt với những kẻ như vậy. Khi bọn họ không đạt đựơc mục tiêu hoặc khi Gröning bỏ họ để ra đi, thì những kẻ này tìm cách buộc Ông phải trả tiền cho chúng bằng cách kéo dài việc kiện tụng.

Ví dụ, vào tháng 3 năm 1949, bà Hülsmann, cùng chồng, vì biết ơn vì sự chữa lành ở con trai mình, đã đưa Ông về nhà họ ở Herford như một người khách. Sau khi chắc chắn rằng không thu được gì ở Bruno Gröning bà đã kiện lên toà án lao động. Bà đã tính thời gian mà bà tự nguyện tham gia không tính công thành giờ lao động và đòi trả khoản nợ đó. Bruno Gröning đã phải trả tiền hàng tháng cho bà đến tận những ngày cuối đời ông. Đó không phải là trường hợp duy nhất. Rất nhiều người cộng sự của Ông trước đó cũng đã làm những điều tương tự và lộ rõ bộ mặt thật của họ.

"Những người này cũng cần thiết, họ cho thấy con người là như thế nào"

Tại sao Bruno Gröning cứ để những loại "người giúp đỡ" như thế đến gần? Tại sao Ông lại cứ sa vào vòng vây của chúng? Tại sao ông không tránh xa họ ra? Trong một bài nói chuyện ngày 31. 8.1950 ở Munich Ông đã nói: "Người ta vẫn không từ bỏ việc kiếm tiền từ người đàn ông bé nhỏ này với sự hiểu biết và khả năng của ông ta. Họ tin là đã tìm được một mỏ vàng. Họ cũng có phần nào cơ hội để kiếm tiền, nhưng ơn Trời họ không thể khai thác được gì cả. Cũng phải có loại người như vậy, để cho thấy họ là ai, đó là người dám bước qua xác người mà không hỏi liệu cái người ốm đau đó có được giúp đỡ không. Có những người dám bước qua xác người và bình thản nhìn người ốm nằm đấy. Những người này chưa từng bao giờ hỏi gì, họ tìm mọi cách tiếp cận tôi. Tôi biết ở chỗ này hay chỗ nọ câu hỏi được đặt ra: nếu người đàn ông này biết nhiều điều thì tại sao ông ta lại không biết điều đó, hay có thể ông ta chẳng biết gì cả. Liệu tôi có biết một vài điều và biết rộng chừng nào, thì các bạn sẽ dần dà biết được. Điều này nhất định phải có. Cái chất liệu này đã thiếu khi gây dựng để tất cả các bạn có một con đường được thông suốt."

"... và rồi mọi người sẽ biết họ là ai"

Grete Häusler (1922-2007), một người được chữa lành, một người giúp đỡ lâu năm của Bruno Gröning, và người sáng lập "Hội thân hữu Bruno Gröning", đã mô tả trong cuốn sách của bà Đây là sự thật vê  Bruno Gröning một việc sau: "Có một lần khi chia tay Gröning tôi đã chúc ông mọi điê u tốt đẹp và nói rằng: "Tôi chúc ông sẽ có một không gian yên tĩnh để giúp đỡ con người và sẽ không bao giờ có những người cộng tác xấu bụng nữa." Ông ngạc nhiên trả lời tôi: "Hoàn toàn sai, phải như vậy đấy" lúc bấy giờ tôi đã không hiểu, nhưng ông đã giải thích cho tôi hiểu tại sao ông đã phải làm như vậy. Ông đã cho tôi hiểu một bí mật: "Tôi biết, con người mang trong mình những gì. Nhưng nếu tôi nói với mọi người rằng anh là một người dối trá, một tên lừa đảo, một kẻ cắp thì sẽ chẳng có ai tin tôi cả. Tôi cần phải làm gì? Tôi phải để họ gần gũi tôi, dạy cho họ điê u tốt, giúp họ thay đổi con đường của họ, tạo cơ hội để cho họ nói dối, lừa đảo, ăn cắp. Nếu họ vẫn cứ hành động như vậy, không đếm xỉa đến những gì đã học được thì mọi người sẽ hiểu họ là ai. Và sau đó tôi vẫn để họ có dịp gần tôi, tôi sẽ không nhát gan nữa mà tôi sẽ tranh đấu."

Dokumentarfilm

Phim tài liệu:
“Hiện tượng
Bruno Gröning”

Ngày chiếu ở nhiều thành phố trên toàn cầu

Grete Häusler-Verlag

Nhà xuất bản Grete Häusler: Tuyển tập lớn những cuốn sách, tạp chí, CD, DVD và lịch

fwd

Các nhà khoa học lên tiếng: Những khía cạnh thú vị của lời dạy của Bruno Gröning