Nhân chứng L. Schlüter
Khỏi điếc, khỏi mù, hết liệt ở Herford – năng lượng của Ông Gröning nói lên nhiều điều hơn hàng nghìn lời nói
Herford, một thành phố nhỏ ở Westphalia, là nơi Bruno Gröning bắt đầu hoạt động trên qui mô lớn. Báo chí cũng đã bắt đầu có những tường thuật đầu tiên về những gì đang diễn ra ở đó. Hàng nghìn người khắp nơi đến đây để cầu giúp và đã được chữa lành. Trong số đó có bà Schlüter cùng mẹ chồng mù. Bà ấy thể lực rất yếu và thường xuyên phải có người giúp đỡ để mặc quần áo và đi vệ sinh hàng ngày.
Bà Schlüter tường thuật lại như sau: "Tôi được biết đến các ca chữa lành ở Herford từ một tờ tạp chí. Trong số đó có nhiều bức ảnh cho thấy những gì xảy ra ở đó. Tôi tự nhủ nhất định mình phải đi cùng mẹ chồng đến đó!"
Nèn chặt vào nhau như những con cá chích xếp trong hộp, chúng tôi đứng đó giữa rất nhiều người, trước nhà số 7, Wilhelmplatz. Bên phải chúng tôi có khoảng 30 người ngồi trên xe lăn. Tất cả chúng tôi đều đã đợi và đợi. Không ai nói gì. Mọi người đều hồi hộp nhìn lên ban công, nơi Bruno Gröning sẽ xuất hiện. Lúc đó đã rất khuya. Có ai đó bước ra ban công để an ủi chúng tôi. Ông ta nói rằng Bruno đang bận với những người cầu giúp khác, khuyên chúng tôi "Hãy kiên nhẫn. Bruno Gröning nhất định sẽ đến!" Và thế là chúng tôi đã chờ ở đó 3 ngày 3 đêm.
Bỗng Bruno Gröning xuất hiện. Mọi người quá đỗi vui mừng. Ông bắt đầu nói với chúng tôi rằng tất cả chúng tôi đều cần giúp đỡ và chữa lành, rằng Thượng Đế là người thầy thuốc vĩ đại nhất của nhân loại. Sau đó ông yêu cầu những người liệt đứng lên khỏi xe lăn: "Các bạn có thể đi. Hãy đứng lên!" Không ai làm theo cả. Bruno Gröning khích lệ mọi người phải có lòng tin vào Thượng Đế và đứng dậy. "Cứ tin rằng các bạn có thể làm được. Hãy đứng dậy!" Thế rồi hết người này đến người khác đứng dậy. Họ có thể đi được. Không ai có thể tin những gì đang thấy. Chúng tôi đều kinh ngạc. Nhiều người bắt đầu khóc khi nhìn cảnh trên. Thế rồi Bruno Gröning nói: "Tôi muốn thấy những người mù và câm điếc tiến về phía cửa chính ngôi nhà." Thế là chúng tôi đi đến đó và Ông đã nói chuyện với những người đó, trong đó có cả mẹ chồng tôi. Ông đón lấy đứa bé 2 tuổi từ tay một bà mẹ. Nó vừa câm lại vừa điếc. Ông Gröning vỗ vào đứa bé và nói chuyện với nó. Sau đó ông đặt lên tai nó một cây âm thoa (thử âm thanh). Đứa trẻ quay đầu lại. Rõ ràng là đứa bé giờ đây đã nghe được. Một đứa bé khác thì lại nhìn được. Đó là cảnh cảm động nhất mà tôi từng thấy trong đời mình.
Sau đó chúng tôi về nhà. Mẹ chồng tôi đã có thể nhìn lại được ở chừng mực bà có thể tự mình đi lại trong nhà. Tình trạng sức khoẻ chung của bà khá lên, bà không cần người giúp đỡ khi thay quần áo và vệ sinh cá nhân như trước kia nữa.
Bruno Gröning rất bình dị và ăn mặc đơn giản như mọi người, nhưng từ Ông toả ra một tình thương chưa ai có. Ai cũng dễ dàng tin cậy Ông ngay. Năng lượng tỏa ra từ Ông nói lên nhiều hơn hàng ngàn lời nói."