Ca Dieter Hülsmann nổi tiếng

Ngày hôm sau chúng tôi lại trở về Herford và ông Lanzenrath đề nghị với ông Fischer để ông ấy xem xét ca Dieter Hülsmann. Đó là cậu con trai chín tuổi của kỹ sư Hülsmann, người tuyên bố được chữa lành và điều này đã khiến Gröning không bị mọi người xa lánh. Lần đầu tiên chúng tôi đến ngôi nhà mà từ đó Ông Gröning đã trở nên nổi danh và chính Ông cũng ở đó mãi đến gần thời điểm chúng tôi đến. Dieter Hülsmann chưa học được cách đi bao giờ. Nhưng người ta cũng chưa thực sự hiểu được bản chất bệnh của cậu bé. Trong một thời gian dài cậu bé đã bị buộc phải bó bột thạch cao. Cuối cùng, tại bệnh viên đại học y ở Münster, họ xác định cậu bị loạn dưỡng cơ tiến triển dẫn tới teo cơ.

Sau gần một năm lưu lại ở Bethel, một bác sỹ tuyên bố rằng: "Ông có thể để cháu ở lại đây. Ông cũng có thể đưa cháu về nhà. Chẳng ai có thể giúp gì được cho cháu." Cuối cùng thì cháu bé cũng không thể ngồi được, đôi chân của cháu đã lạnh như băng. Chăn nhiệt, bình nước nóng và đệm điện cũng không thể loại bỏ tình trạng chân lạnh và tê cóng triền miên. Trong khi cháu ở tình trạng này, Ông Gröning đã tiến hành một đợt điều trị. Sau một thời gian ngắn, cháu bé cảm thấy nóng bỏng ở lưng và bỗng nhiên đôi chân ấm lên. Trạng thái đó được duy trì và thế là cậu bé đã có thể đi được, tuy còn loạng choạng.

Ca bệnh của Dieter Hülsmann gây tranh luận kịch liệt và cả hai phía đều cường điệu không thể biện hộ được. Một bên thì cho rằng chắc chắn trường hợp này không phải là một ca "chữa lành". Nhưng tương tự, việc quả quyết rằng không có gì thay đổi sau điều trị của Gröning là bóp méo sự thật một cách ác ý. Sau khi kiểm tra thận trọng, giáo sư Fischer đã đưa ra quan điểm rằng thực tế đó là chứng teo cơ tăng tiến do rối loạn thần kinh chức năng, đó chính là sự thoái hóa dây thần kinh chạy từ tủy sống đến các cơ và rõ ràng ảnh hưởng đến việc nuôi dưỡng và phát triển của cơ. Xuất phát điểm của sự thoái hóa có thể hình thành từ các tế bào sừng nằm ở phía trước. Những sợi dây thần kinh từ não đều dẫn đến đây. Sự chuyển dịch hoặc đảo chiều các xung lực từ não cũng xảy ra ở đây, mà các sơi không tiếp xúc trực tiếp với bó dây thần kinh dẫn đến các cơ. Không thể phủ nhận rằng những dây thần kinh bị thoái hóa đã trải nghiệm một sự kích thích khác thường, chính nó lại truyền tới các cơ chân. Điều làm chúng ta kinh ngạc nhất, đó là sự thật rằng Ông Gröning đã chẩn đoán gần với thực tế giải phẫu một cách kỳ lạ.

Kargesmeyer đã xác nhận rằng Ông Gröning không cần hỏi gì nhưng đã nói với cậu bé rằng cậu bị đau ở mặt và đau đớn này đã dày vò cậu từ khi hai tuổi. Chúng tôi coi nhận xét trên có phần cường điệu để bày tỏ lòng biết ơn của một bệnh nhân. Với trường hợp của Dieter Hülsmann, có một báo cáo rõ ràng về chẩn đoán của Bruno Gröning, đã được các nhân chứng khẳng định. Ông đã nói về sự phá hủy của thần kinh tủy sống, chỉ rõ chỗ khu trú của những tế bào sừng phía trước bị bệnh. Chính tại những chỗ đó cậu bé đã có cảm giác nóng bỏng đã nói ở trên và sau đó là cảm giác rung rất đặc biệt, điều mà Ông Gröning gọi là bắt đầu quá trình tái sinh, Ông đã so sánh nó với sự lung linh của ánh sáng bóng đèn khi có một dòng điện chầm chậm “chảy”. Sự giải thích này nghe thật thô sơ. Nhưng nó rất gần với thực trạng làm chúng tôi cảm động sâu sắc.

Ở ngưỡng cửa của sự huyền bí

Quyết định cuối cùng có lợi cho Ông Gröning đã được đưa ra, sau một trải nghiệm của chúng tôi tiếp nối cuộc kiểm tra ca bệnh Dieter Hülsmann của giáo sư Fischer. Chúng tôi được dẫn đến phòng khách, không còn nghi ngờ gì là Ông Gröning đã làm việc ở đây. Giáo sư Fischer mệt lử ngồi xuống một chiếc ghế bành trong phòng. Đúng lúc đó, mặt ông ấy tái như chết. Ông ta thở hổn hển, nhưng rất nhanh ông ấy đã tự kiểm soát được . Khi đó ông ta nhìn chúng tôi qua cặp mắt thu hẹp như thể có một năng lượng huyền bí chạm vào ông ta, bản thân ông ta cũng không giải thích nổi nguồn gốc của nó. Ông ấy nói với chúng tôi rằng vào lúc ông ta ngồi xuống, ông ấy cảm thấy đau dữ dội ở vùng thận phải và cùng lúc tim đập thình thịch và thở gấp. Thận phải của ông trước đây đã bị viêm nhiều lần. Nó là bộ phận kém nhất trong cơ thể ông. Thêm nữa, chúng tôi kinh ngạc trước một hiện tượng lạ: Lanzenrath bước vào phòng và nói rằng giáo sư đang ngồi trên chính chiếc ghế mà Ông Gröning đã điều trị cho những bệnh nhân của mình.

Thành công chữa lành khác thường của Giáo sư Tiến sĩ Fischer bằng cách ngồi trên ghế bành mà Bruno Gröning đã chữa khỏicho vô vàn người bệnh ở Herford.

Thành công chữa lành khác thường của Giáo sư Tiến sĩ Fischer bằng cách ngồi trên ghế bành mà Bruno Gröning đã chữa khỏicho vô vàn người bệnh ở Herford. Khi giáo sư Fischer ngồi xuống ghế, ông cảm nhận thấy mình tiếp xúc với một năng lượng bí ẩn, và ông đã có ý tưởng dùng dòng năng lượng đang hoạt động ở chiếc ghế này để chữa cho một người phụ nữ trẻ bị liệt nhiều năm. Việc chữa trị này trở thành một điểm sáng trong báo cáo của chúng tôi hôm nay.

Gröning đã luôn khẳng định rằng Ông có thể để lại một năng lượng đặc biệt trên chiếc ghế. Có lẽ giáo sư đã nhận được năng lượng đó? "Tất nhiên", ông Fischer nói trong không khí yên lặng đang đè nặng lên chúng tôi. Nhưng ông đã lại bận với một kế hoạch nào đó. Đột ngột ông bảo Lanzenrath đi với ông vào trong vườn, ở đây, ngay hôm chúng tôi đến Herford, thì những người ốm chờ đợi một cách nhẫn nại hoặc vô vọng. Ông đã tìm một người liệt và thấy một cô gái trẻ với đôi chân bất động được đặt ngồi trong lùm cây, không ai giúp đỡ. Ông đưa cô vào phòng khách, với sự giúp sức của Lanzenrath, đặt cô lên chính chiếc ghế kỳ bí. Rồi Ông bắt đầu điều trị cho cô bằng liệu pháp tâm lý như thường làm. Ông đã xác định được rất nhanh nguyên nhân bệnh liệt của cô.

Cô gái tên là Anni Schwedler, 21 tuổi, đến từ Darmstadt đã trải qua một cuộc không kích dữ dội ở thành phố đó mùa thu năm 1944. Anni đã bị vùi lấp cùng mẹ và khoảng 20 người khác trong chỗ trú máy bay oanh tạc ở một nhà máy bia. Tất cả những người khác, trong đó có cả mẹ cô, đã thoát ra bằng lối thoát khẩn cấp mà người ta đã tạo ra, đủ rộng để một người có thể thoát được. Nhưng không hiểu sao cơ thể cô lại bị mắc kẹt trong lỗ hổng trong tường. Ngôi nhà bốc cháy. Tóc của cô bị bắt lửa. Và cuối cùng, người giám sát cuộc không kích đã kéo được Anni ra và dập tắt quần áo đang cháy trên người cô bằng vòi nước. Lúc miêu tả lại, mặt cô lộ vẻ khiếp sợ chứng tỏ những gì đang diễn bên trong cô chắc chắn tác động đến lưng cô. Ngay sau khi được giải thoát, cô đã có cảm giác bấp bênh khi đi lại. Vài ngày sau, cô bắt đầu đi một cách loạng choạng. Dáng đi của cô càng ngày càng không vững cho đến khi chân của cô hoàn toàn bị liệt. Mọi việc điều trị đều thất bại. Và giờ đây cô gái ngồi trên chiếc ghế kỳ lạ, chiếc ghế đã làm giáo sư Fischer bị sốc nặng.

Khi cô gái kết thúc câu chuyện, giáo sư đã đưa ra kết luận sau đây: Nếu Ông Gröning đã để lại nguồn năng lượng chữa lành huyền bí trong chiếc ghế của Ông, thì nguồn năng lượng ấy vẫn có tác dụng chữa lành khi Ông vắng mặt. Ông kể tóm tắt với cô gái về Ông Gröning và về việc Gröning đã luôn sẵn sàng giúp nhiều người bị liệt trong căn phòng này. Và ông còn làm một việc nữa: cho cô gái xem bức ảnh của Gröning. Rồi ông đột ngột ra lệnh, "Đứng dậy!" Ông nghĩ rằng Ông Gröning có thể sẽ làm như vậy. Mặt cô gái bỗng sáng lên, và Anni liều lĩnh đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, và quá ngạc nhiên và chiến thắng với khả năng có thể đứng dậy được, nên đầu tiên cô không đủ can đảm bước đi. Giáo sư lại ra lệnh : "Đi nào!" Lanzenrath, người đứng bên cạnh, nhẹ nhàng dắt tay cô gái, khi đó cô đi từng bước loạng choạng với những giọt nước mắt sung sướng, cô đi dọc căn phòng đến nơi mẹ cô đang ngồi, cô đã hoàn toàn chiến thắng. Nhưng đến đây thì Anni Schwedler đã ngã quỵ xuống. Thí nghiệm được tiến hành lần thứ hai. Trong nỗ lực thứ hai này, Fischer cũng chỉ cho người bệnh bức ảnh của Gröning, và trong khi làm việc này đã nhận thấy những dấu hiệu mạnh lên của sự tuần hoàn máu trong đôi chân trước đây bị liệt, chúng hồng và ấm hơn. Cô gái lại đứng dậy một lần nữa. Giáo sư ra lệnh cho cô đứng lên, ngồi xuống thêm vài lần. Việc đứng dậy càng ngày càng dễ hơn. Cuối cùng, cô gái có thể đi ra khỏi phòng và đi suốt con đường từ sân nhà dẫn tới phố bên cạnh. Từ đó cô lên ô tô đến chỗ một người bà con ở Herford.

Tất cả chúng tôi đã nín thở quan sát thí nghiệm. Cũng vào buổi tối hôm ấy, chúng tôi thông báo cho tờ Revue rằng chúng tôi phải kéo dài thời gian ở lại miền bắc nước Đức. Không còn nghi ngờ gì rằng hiện tượng Gröning đã được chứng minh bằng những thí nghiệm y khoa theo kế hoạch. Chúng tôi muốn cố gắng liên lạc với Ông Gröning vào ngày hôm sau cốt để mở đường cho Ông đến với các bác sỹ ở Bệnh viện Đại học Heidelberg, để Ông có thể chứng minh khả năng của mình trước sự có mặt của họ.

Tiến trình những sự kiện quanh Bruno Gröning từ tháng 3 năm 1949

Những bối rối của các sự kiện trên lớn đến mức chúng tôi phải cố gắng lắm cũng chỉ có thể đi được nửa chặng đường đưa các sự kiện đó ra với những người quan sát bên ngoài.

Ngày 18 tháng 3 năm 1949
Ngôi sao Bruno Gröning đột nhiên nổi lên ở Herford. Có lẽ sự chữa lành thực sự khỏi chứng teo cơ của Dieter, con trai của kỹ sư Hülsmann ở Herford, khiến công chúng biết đến Ông. Lời đồn đại và các báo cáo lan nhanh như gió. Đám đông những người ốm kéo đến trước nhà Hülsmann ở số 7 đường Wilhelmsplatz, tại Herford, nơi Gröning đang ở.

Ngày 4 tháng tư năm 1949
Bắt đầu hoạt động chữa trị công khai của Ông Gröning ở Herford. Đã có hưởng ứng lớn. Ông Gröning trở thành một nhân vật thần diệu của Herford. Một số người ca ngợi Ông như một đấng cứu thế, còn hơn thế từ khi Ông chứng tỏ mình có hiệu ứng với dòng lực Thượng Đế.

Ngày 27 tháng tư năm 1949
Vì quá nhiều người ốm đau tụ tập, nên nhà cầm quyền, đặc biệt là các lãnh đạo ngành y tế đã phải can thiệp. Ông Gröning và ông Hülsmann được mời đến nói chuyện với Giám đốc sở y tế Herford, bác sỹ-tiến sỹ Siebert. Ông Siebert giải thích rằng cho đến khi đó ông ta đã khoan dung đối với hoạt động của Ông Gröning, nhưng lúc này con số người ốm quá đông và do trách nhiệm của ông ta với hệ thống y tế công nên ông ta buộc phải can thiệp. Ông ta đã điều tra lý lịch của Ông Gröning một cách sống sượng, với vẻ khiêu khích. Ông Gröning nói rằng ông này không có quyền làm việc đó và yêu cầu ông ấy đến tận nơi làm việc của mình để tự thuyết phục bởi phương pháp và thành quả của Ông thay cho việc điều tra trên. Nhưng Siebert từ chối với lý do: ông ta không thể xử sự như một thằng ngốc.

Trong những ngày sau đó:
Ông Hülsmann, Tiến sĩ Siebert, quan chức cấp cao của sở y tế và Auer, thám tử điều tra của Herford đã gặp nhau ba lần. Hülsmann khăng khăng, với tư cách là người đi theo Ông Gröning, nhưng trình bày cũng không thông minh lắm, rằng các quý ông nên tự thuyết phục mình bởi những thành công của Ông Gröning. Siebert bác bỏ. Auer cư sử khách quan hơn.

Ngày 30 tháng tư năm 1949
Để ứng phó với đám đông người cầu giúp ngày càng tăng và những khó khăn với nhà chức trách ngày càng nhiều, Ông Gröning đã tổ chức họp báo tại nhà ông Hülsmann. Trong lúc đó báo giới đã nắm lấy trường hợp của Ông Gröning để đưa tin giật gân, và đăng nhiều báo cáo không đúng, bóp méo sự thật. Ông Meister, Thị Trưởng của Herford đến dự cuộc họp cùng với sĩ quan cảnh sát Kunst. Ông Gröning bác bỏ các báo cáo không đúng sự thật. Tuy nhiên, không có quan hệ tốt đẹp thật sự hình thành giữa một bên là Gröning -người không ai bảo vệ, không phải cư dân ở đó, không có kinh nghiệm trong việc đàm phán với các bác sĩ hoặc giao thiệp với báo giới, còn bên kia là những người có mặt. Nhà cầm quyền lo sợ sự rối loạn trật tự công cộng bởi những đám đông người ốm, sự không tin tưởng hoặc bác bỏ công khai của các bác sĩ và sự thiếu khách quan của báo giới đang áp đảo.

Ngày 3 tháng 5 năm 1949
Ông Meister, Thị trưởng thành phố đã đến thăm Gröning tại nhà Hülsmann. Ông đích thân chọn một người phụ nữ có triệu chứng tê liệt trong đám đông những người đang chờ được chữa trị và đưa đến cho Gröning. Ông Gröning đã rất thành công trong trường hợp này, khi chia tay ông Meisster đã tỏ ra rất thán phục.

Chiều ngày 3 tháng 5
Tuy vậy, buổi chiều Thị trưởng thành phố vẫn gửi cho Gröning lệnh cấm mọi hoạt động chữa trị. Ông Gröning được phép có ba tuần để kháng án. Mối quan hệ giữa các nhà chức trách, Ông Gröning và đám đông đang chờ đợi, trong số đó rất đông là những ca đã lành bệnh một cách đáng nể, trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Ngày 13 tháng 5 năm 1949
Chỉ 10 ngày sau khi có lệnh cấm trên, dựa trên cơ sở hời hợt của Đạo luật hành nghề y cho người không có bằng y khoa của Đệ tam Quốc xã, một hội đồng y tế được thành lập ngay tại nhà ông Hülsmann. Hội đồng gồm Giáo sư, Tiến sỹ Wolf, Giám đốc các bệnh viện của Bielefeld, Giáo sư, Tiến sỹ Schorsch, giám đốc các cơ sở chữa bệnh ở Bethel, và Tiến sĩ Rainer, một viên chức cấp cao trong ngành y ở Bielefeld. Cùng có mặt ở đó, Thị trưởng Meister và sỹ quan cảnh sát Kunst. Kunst và Wolf cố gắng giữ thái độ khách quan. Ông Rainer hoàn toàn phản đối. Ông ta tuyên bố: "Thưa các quý ông! Tất cả những điều mà các ông thấy ở đây chẳng có gì là mới mẻ với nền y học. Chúng ta có thể điều trị những trường hợp này thành công giống hệt. Khi tôi đến đây, tôi muốn được thấy những điều kỳ diệu." Liên minh của giới y khoa chống đối Ông Gröning cùng với nhà cầm quyền chẳng giúp ích gì đang đối mặt với hiện tượng Gröning và khả năng của Ông làm xúc động quần chúng. Tuy vậy, Gröning đã đề nghị được chứng minh khả năng chữa lành của mình đối với các ca bệnh có thể được y học xác nhận, hạn chót là 28 tháng 6, tại bất cứ bệnh viên đại học nào, ở khu tô giới Anh của Đức, tại các bệnh viện thành phố Bielefeld hoặc bệnh viện của Bethel theo sự sắp xếp của các bác sĩ cấp cao.

Trong những ngày tiếp theo:
Mặc dù Ông Gröning và các trợ lý của Ông đã đưa ra những thông cáo miệng và bằng văn bản về việc bị cấm chữa trị và chờ đợi là vô ích nhưng những người cầu được chữa lành vẫn tập trung trước nhà ông Hülsmann. Những ca chữa lành khó kiểm chứng vẫn diễn ra. Những ca này chỉ có thể lý giải thích bởi ảnh hưởng của Gröning thông qua chữa trị từ xa cho những người đang chờ đợi.

Ngày 20 tháng 5 năm 1949
Gröning thông báo rằng bản thân ông sẵn sàng chứng minh khả năng chữa lành của mình tại các bệnh viện trong thành phố Bielefeld nhưng bỏ dở chuyến đi gặp giáo sư Wolf vì theo bản năng Ông nghi ngờ có thể rơi vào cạm bẫy của một bộ phận bác sĩ. Ông Klemme, người đã từng được Gröning chữa khỏi có vai trò ở đây. Klemme khuyên Gröning nên từ bỏ đấu tranh với chính quyền Herford mà nên điều đình với chủ tịch quận Detmold, ông Drake, người mà ông quen biết.

Ngày 23 tháng 5 năm 1949
Ngày 23 tháng 5 năm 1949: Mối quan hệ với Drake rơi vào tình trạng không may. Do ông Egon-Arthur Schmid, người xuất hiện trong cộng đồng Groening và tự cho mình là một biên tập viên, cứ cố nài, Gröning đã thực hiện việc gọi là "chẩn đoán từ xa" về tình trạng sức khỏe của Drake vào một buổi chiều trước khi đến thăm ông ta. "Chẩn đoán từ xa" của Gröning rất đặc biệt ở chỗ y học không dễ giải thích. (trong báo cáo của tờ Revue, mọi chi tiết của chúng bị che dấu). Tin vào khả năng của Gröning, Schmidt sẵn sàng ủng hộ việc chẩn đoán từ xa cho Drake. Ông ta nhận thấy có vài khuyết điểm trong đó. Công chức của Sở Y tế Detmold, Tiến sĩ Dyes, người công khai phản đối Gröning cũng tham gia cuộc họp đó, đã thắng thế bằng cách giơ tay. Ông ta đã tuyên bố trắng với Gröning rằng ông ta có thể làm và chứng minh việc ông ta sẽ làm, lệnh ngăn cấm chữa trị sẽ không được dỡ bỏ (ông Dyes khẳng định tuyên bố đó với cộng tác viên của tờ Revue, Tiến sĩ Fischer). Những lời nói của ông Dyes có ảnh hưởng tai hại đến những diễn tiến sau này. Nghi ngờ theo bản năng của Gröning về nghề y cuối cùng đã trở nên vững chắc và cũng từ phía ông ta không thể có đáp trả sự hợp tác có lý. Ông Dyes đã không chỉ ra cho Gröning những ngoại lệ trong Đạo luật hành nghề y cho những người không có bằng y khoa. Phần này qui định rằng trong các trường hợp ngoại lệ thì giấy phép chữa trị đặc biệt có thể được cấp, bất kể qui định trong các phần khác của Đạo luật trên.

Ngày 24 tháng 5 năm 1949
Hôm đó diễn ra cuộc gặp giữa Ông Gröning và phó thị trưởng thành phố, ông Wöhrmann, đại diện cho Thị trưởng Meister đang nghỉ phép. Theo lời khai của 8 nhân chứng, Wöhrmann đã dùng những lời lẽ sau: Cho dù một ngàn người đang đợi ở trước cửa ngôi nhà số 7 phố Wilhelmsplatz thì đám đông này cũng không làm Ông quan tâm. Việc chữa lành chỉ là thứ yếu. Những gì Ông ấy quan tâm chỉ là việc cứu rỗi linh hồn và sự xá tội. Mọi chịu đựng về thể xác thật nhỏ bé so với việc cứu rỗi linh hồn. Vì Gröning không trả lời câu hỏi phải chăng Ông có thể tiến hành xá tội, nên ông này không hài lòng với cuộc đối thoại cùng Gröning.

Ngày 7 tháng 6 năm 1949
Một hội đồng y khoa khác đến thăm Ông Gröning - lần này có Wöhrmann và bác sĩ trưởng, Tiến sĩ Siebert. Năm tiếng đồng hồ đối đầu. Lệnh cấm hoạt động chữa trị vẫn được giữ nguyên. Hạn chót cho thời gian kháng cáo là ngày 28 tháng 7. Người ta lại yêu cầu Gröning chứng minh khả năng chữa lành của Ông tại các phòng khám và các bệnh viện. Nhưng điều đó không được tiến hành vì sự ngờ vực có nguồn gốc sâu sa của Ông Gröning. (Với tư cách là người đại diện cho Revue Giáo sư, Tiến sĩ Fischer sau đó đã xác định rằng việc nghi ngờ này không phải vô căn cứ).

Ngày 18 tháng 6 năm 1949
Với mục đích làm yên lòng hàng nghìn người ốm đang chờ Ông Gröning ở Wilhelmsplatz, ông Wöhrmann cảm thấy buộc phải tạm thời nới lỏng lệnh cấm chữa trị.

Ngày 20 tháng 6 năm 1949
Một cuộc biểu tình của những người chờ được chữa trị trước tòa thị chính và trước nhà ông Wöhrmann. Cảnh sát bất lực.

Ngày 21 tháng 6 năm 1949
Lệnh cấm được nới lỏng.

Ngày 24 tháng 6 năm 1949
Thị trưởng Meister trở về và khẳng định lệnh cấm. Những cuộc biểu tình lại tiếp tục. Tình trạng hỗn loạn càng trở nên khủng khiếp.

Ngày 25 tháng 6 năm 1949
Theo lời mời của Westphal, một thương gia lớn ở Hamburg, người đã được Ông Gröning giúp cải thiện bệnh hen suyễn, Gröning đến Hamburg. Ông hy vọng có thể tiếp tục các hoạt động chữa trị của mình ở đây. Nhưng hoạt động đó đã không thể xảy ra ở Hamburg.

Ngày 29 tháng 6 năm 1949
Ông Gröning rời Hamburg chưa biết đi đâu. Ông được ông bà Hülsmann hộ tống. Công chúng và cảnh sát mất dấu vết của Ông.


Chú thích ảnh:

Những người ốm đã được Ông Gröning chữa trị, Tiến sĩ Fischer đến thăm họ trước khi ông trực tiếp gặp Ông Gröning.Những người ốm đã được Ông Gröning chữa trị, Tiến sĩ Fischer đến thăm họ trước khi ông trực tiếp gặp Ông Gröning.

  1. Ông Klüglich ở Bielefeld bị thận luôn luôn sống trong đe dọa bị mổ. Báo cáo của chúng tôi mô tả tình trạng của ông ta khi Giáo sư Fischer, người đại diện cho tờ Revue gặp ông ta vài tuần sau điều trị của Gröning.
  2. Cô con gái nhỏ của gia đình Mendt ở Hamburg đã chứng minh cho giáo sư Fischer rằng tác động của Ông Gröning cần phải được giới y học khai thác. Gröning đã chữa thành công bệnh bại liệt do viêm cột sống bằng liệu pháp tâm lý.
  3. Bà Wehmayer. Khi giáo sư Fischer đến thăm bà và nghe kể về thời gian bà ở bệnh viện, ông đã rất ấn tượng về tác động từ xa của Gröning và trải nghiệm liên quan đến chồng bà (xem báo cáo).
  4. Cô Schwerdt, người quen của giáo sư Fischer, cuộc gặp đáng nhớ với Ông Gröning được mô tả trong báo cáo, bằng cách nào Ông đã đưa cô quay trở lại với người đàn ông cô yêu, nhờ sự giúp sức của tờ giấy bạc và Ông đã chữa khỏi cho cả hai người đó thế nào.
  5. Cô W., người quản lý cửa hàng xe đạp của người chồng quá cố năm 1946 ở Bielefeld. Giáo sư Fischer nói chuyện với bác sỹ, người đã tiến hành điều trị kéo dài nhưng vô vọng trước khi gặp ông Gröning.
  6. Thương gia với đầu óc thực tế, Kargesmeier ở Bad Oeynhausen, người mà không phẫu thuật nào chấm dứt nỗi đau đớn khổ sở do dây thần kinh sinh ba gây ra. Sau khi được Ông Gröning điều trị, giáo sư Fischer đã được chữa lành.
  7. Bên giường bệnh của cô E., Tiến sĩ Morters đang ngồi, ông đã điều trị cho cô trước khi có tác động của Ông Gröning. Ca này cũng là nguyên nhân để tờ Revue thuyết phục các bác sĩ của một Viện đại học về việc cần phải xét nghiệm lâm sàng Revue sẽ đăng tải các báo cáo này trong các số tiếp theo.

Dokumentarfilm

Phim tài liệu:
“Hiện tượng
Bruno Gröning”

Ngày chiếu ở nhiều thành phố trên toàn cầu

Grete Häusler-Verlag

Nhà xuất bản Grete Häusler: Tuyển tập lớn những cuốn sách, tạp chí, CD, DVD và lịch

fwd

Các nhà khoa học lên tiếng: Những khía cạnh thú vị của lời dạy của Bruno Gröning